Chúng ta mong chờ để thấy những gì nếu nó được công bố rằng chúa Trời đã làm ngơ? Được bồi dưỡng bởi nhiều câu chuyện từ Cựu Ước và những năm sử thi kinh thánh Holywood, chúng ta đang chờ đợi một sự phô diễn ngoạn mục về quyền năng và nghị lực. Điều đó rất có thể là kỳ vọng của Elijah, và đôi khi là cách mà chúng ta mong chờ để thấy được sự hiện hữu của Thiên Chúa trong đời sống chúng ta – với nhiều tinh tế và hào hứng. Khi điều đó không sẵn sàng xảy đến, nó dễ dàng rơi vào bi quan và tiêu cực, nghĩ rằng Thiên Chúa đã phó mặc hoặc rằng Thiên chúa đóng vai những người được yêu thích.
Elijah đã chứng kiến sự xuất hiện của một trận động đất chớp nhoáng và mạnh khủng khiếp, gió và lửa. Nhưng đoán ra những gì – thiên Chúa không ở trong bất kỳ những điều này. Thiên Chúa không được đồng nhất với những hiện tượng tự nhiên – Thiên Chúa còn hơn thế nhiều. Thiên Chúa lặng im, kín đáo và tinh tế, Thiên chúa bất bạo động. Từ ngữ Hebrew được dịch bằng nhiều cách khác nhau – một âm thanh thì thầm, một giọng nói nhỏ nhoi êm ái, một cơn gió nhẹ thổi qua, và trong bản dịch này là sự “im lặng tuyệt đối.” Cách dịch chính xác có thể được nhường lại cho các học giả. Tất cả chúng được nói rõ một cách hoàn toàn giống nhau: êm đềm, hiền hòa, tĩnh lặng, một điều gì đó duy nhất vượt khỏi nhận thức của chúng ta giống như một giấc mơ được tranh để được ghi nhớ. Khi Elijah trải qua điều này, ông đã che mặt mình và ông biết rằng ông đang sống hiện hữu của Đấng Thánh Thiện.
Tại sao chúng ta không trải nghiệm sự im lặng đầy quyền lực này hoặc âm thanh thì thầm một cách thường xuyên hơn? Câu trả lời này thật đơn giản – chúng ta không lắng nghe nó. Văn hóa của chúng ta thì cực đoan, quá khích và tiếng nói với nhiều hoạt động cuồng tín ném vào. chúng ta tự cho phép mình bị nhận chìm trong nước và chết đuối trong tất cả mọi điều này. Chúng ta tìm kiếm Thiên Chúa “trên cao” hoặc “bên ngoài” thay vì “ở đây.” Chúng ta cần trau giồi nghệ thuật của sự tĩnh lặng, êm đềm và biết cách rút ra khỏi những hoạt động liên tục và căng thẳng thậm chí nếu được một thời gian ngắn. Cầu nguyện và suy niệm không chỉ là những ngôn từ nhắm vào Thiên Chúa mà còn là im lặng lắng nghe.
Thánh Phao-lô là người đàn ông tình cảm sâu sắc và say mê. Ông không dối khi nói rằng ông sống trong nỗi buồn da diết và đau khổ của con tim. Ông đang đối phó với một thực tế đau đớn rằng nhiều người Do Thái theo ông đã không chấp nhận lời công bố của ông và đến với đức tin vào Đức Ki-tô. Có lẽ Thánh Phao-lô hẳn đã quên ông đã kháng cự như thế nào – đối với quan điểm là một kẻ bách hại. Nhưng ông không hề có một cái nhìn thèm khát hoặc cảm thấy tự mãn. Trong thực tế, ông sẵn sàng từ bỏ tất cả mọi thứ để mà đạt được bằng đức tin của ông vào Đức Ki-tô dành cho dân của mình. Ông đã lãnh nhận nó một cách đúng đắn – chúng ta không bao giờ cảm thấy rằng chúng ta đã đến một cách thần thánh hoặc chúng ta cũng không nên coi thường những ai khogn6 chia sẻ đức tin của chúng ta hoặc những ai mà cuộc sống của họ rơi vào hoang mang, hư hỏng. Nỗi lòng đau đớn trắc ẩn với tha nhân trước cái nhìn là sẵn sàng hy sinh những gì mà người ta có là một dấu chỉ mà đức tin chân chính đã gửi gốc rễ của nó ăn sâu vào trái tim của tín hữu. Đức tin không bao giờ là một sở hữu chủ hoặc là một giải thưởng, mà là một món quà – và một món quà được sớt chia.
Đức tin và nghi ngờ là hai lực lượng vô cùng mạnh mẽ, chúng thường sống trong sự xung đột lẫn nhau. Đây là một chủ đề nhất quán trong Tân Ước: đó là đức tin có thể cho phép những hàn gắn diệu kỳ và bất chấp bản chất. Đó là đức tin mà cung cấp cho con người sự cản đảm để thực hiện những điều không thể và kiên trì trong lúc đối diện với những bất đồng lấn áp. Nhưng nghi ngờ là một sức mạnh bào mòn và hủy diệt mà những tình huống khó khan thậm chí bàn tay của Thiên Chúa – Chúa Giê-su đã không thể thực hiện được một chút nào trên quê hương của người bời một thị trấn thiếu đức tin. Trong một minh chứng sinh động về sức mạnh của đức tin, Chúa Giê-su đã mời Thánh Phê-rô bước theo hướng của Người đã đi qua trên mặt nước. Hẳn đây không không phải là nột việc hàng ngày xảy ra, nhưng với Thiên Chúa tất cả mọi sự việc đều có thể. Thánh Phê-rô đã thực hiện một cách tốt đẹp với sự chú ý của mình hoàn toàn tập trung vào Chúa Trời. Nhưng một khi sợ hãi thâm nhập vào tâm trí của ông và ông bắt đầu tự nhủ ông không tin việc đi trên nước, cuộc bách bộ dưới nước của ông đã dẫn đến một kết thúc chẳng vẻ vang.
Không biết bao nhiêu điều kỳ diệu và tuyệt vời bị chết ngay khi thai nghén vì nỗi hoài nghi và thiếu đức tin của nhân loại. Nhưng chúng ta cũng được cho rất nhiều điều tuyệt vời mỗi ngày bởi đức tin không thể lay chuyển của chúng ta vào một Thiên Chúa từ bi, nhân hậu.